Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện cổ tích không dành cho người lớn - Kì 1

Go down 
Tác giảThông điệp
nhanlove93
V.I.P Member
V.I.P Member
nhanlove93


Giới tính : Nam
Post : 93
Points : 193
Thanked : 7
Birthday : 19/02/1993
Ngày Gia Nhập Forum : 16/05/2011
Tuổi : 31
Đến từ : đà lạt

Truyện cổ tích không dành cho người lớn - Kì 1  Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện cổ tích không dành cho người lớn - Kì 1    Truyện cổ tích không dành cho người lớn - Kì 1  EmptyThu Jun 02, 2011 6:58 pm

Hành lang chật người trú vội cơn mưa rào lạnh lùng. Điều này không thường xuyên xảy ra ở London, và chưa từng xảy ra trước mắt nó...

Cầm trái tim trong tay, nó cay đắng xé vụn. Mắt ráo hoảnh, đọng lại trên một cuốn truyện cổ tích: “Truyện cổ tích dành cho người lớn”

***

[Hành lang chật người trú vội cơn mưa rào lạnh lùng. Điều này không thường xuyên xảy ra ở London và chưa từng xảy ra trước mắt nó.

- Give me the book or you will make it wet!

Nó đưa mắt nhìn cuốn truyện bìa xanh rực với hàng chữ nhũ vàng “Will you be there”, rồi ngẩng lên nhìn chàng trai đứng trước mặt nó, khì cười.

- Stand closer or you will get wet!

Lạnh, run rẩy, câu nói của chàng trai khiến nó hành động một cách vô thức là đứng sát lại.

Ấm!

Tim chàng trai đập nhẹ nhàng bên tai nó!

Một nụ hôn rất ngọt!

Không thể, đây chỉ là một giấc mơ! Mình phải tỉnh dậy trước khi mình quá tin vào nó!]

***

Choàng mở mắt, nó thấy mình đang nằm trên giường, nắng nhảy nhót trên chiếc laptop đặt trên ghế. Nó nghe rõ tiếng tim nó đang đập mạnh. Trốn chạy khỏi một cơn ác mộng đã đành, giờ nó còn đòi trốn chạy khỏi một giấc mơ đẹp. Nó đã tự ép mình tỉnh dậy, vì nó tin rằng tất cả những gì đã xảy ra chỉ là giấc mơ và nó không dám để mình lún sâu thêm nữa. Hy vọng – thất vọng, một cặp đôi hoàn hảo mà cuộc sống đã ưu ái giao cho nó.

[Mưa rào, tiểu thuyết tình yêu, anh và em!]

Đây là lần đầu tiên anh bước vào giấc mơ của nó, nhưng còn lần đầu tiên anh bước vào cuộc đời nó, thì đã cách đây hơn một năm...

Lần đầu tiên một mình chống chọi với cuộc sống, phải tự đứng trên đôi chân mình ở một nơi cách xa gia đình và bạn bè đến nửa vòng trái đất, nó thấy nhỏ bé và yếu đuối kinh khủng. Hằng ngày cái điệp khúc quen thuộc một cách nhàm chán cứ lặp đi lặp lại: nhà – trường – nhà. Nó thèm khát sự quan tâm một cách vô vọng mỗi lúc lang thang trên đường phố London, mỗi lúc dán mắt vào màn hình laptop để kiếm tìm một sự an ủi và mỗi lúc cuộn tròn trong cái chăn bông to sụ.

Cửa sổ cạnh giường nó mở ra cả một khoảng trời xanh ngắt và ngày nào cũng bị in hằn bởi những vệt mây mong manh do những chiếc máy bay đi qua để lại. Mỗi lần thấy máy bay là nó lại khóc rưng rức, mường tượng lại cái ngày nó đặt chân lên máy bay lần đầu tiên, cái ngày nó phải bỏ lại tất cả để lên đường tạo dựng một nền móng tốt đẹp cho tương lai của nó.

Ấm áp một cách lạnh lùng, bằng cách đó đất nước và con người nơi đây đã chào đón nó. Bơ vơ giữa ngôi trường rộng lớn và cổ kính, những thảm cỏ miên man xanh ngắt một màu, bên bờ dòng sông Thames lờ lững trôi, nó cảm thấy tất cả những sự chào đón nhiệt tình đều vô nghĩa và nó thấy lạnh một cách man dại.

Nó không thuộc về đất nước này!

Nó không bao giờ hòa nhập với cuộc sống nơi đây!

Nó muốn về nhà!

***

Thời gian lặng lẽ trôi...

Vào một buổi chiều thứ 5 của tháng hai, nắng rực rỡ, nó lại thất thểu bước vào buổi tutorial. Lớp học chẳng có gì hay ho, hàng tuần nó vẫn đến lớp đều đặn chỉ để điểm danh và ngồi nghe những đứa bạn cùng lớp thuyết trình. Tuy nhiên, một tuần trước đó, bằng một cách nào đó, nó đã lôi được một cậu bạn mà nó rú ầm lên là trông giống người nó thích hồi cấp 2 vào nhóm viết luận. Ừ thì, hai đứa mà xử đến 4000 từ. Kệ thôi, vì dù sao những người khác cũng đều có nhóm rồi, nó không chơi với ai thì ghép nhóm với người nào cũng vậy cả.

- Can I join your group?

- Huh? – Giật mình ngẩng lên, mắt nó chạm mặt một anh chàng người châu Á mà nó đã gặp ở một vài lớp khác.

- Every group is full, and your group has only you and Alex.

- Uhm, that’s alright! – Khẽ gật đầu trong khi nó tự nhủ “Ai bảo tuần trước không thèm đến lớp. May mà có nhóm mình nhé, không thì khỏi làm bài.” – Uhm, so when will we start doing this?

- We’ll start when my presentation finishes. I’ll present next week so I have to prepare it this week.

- Next week? So we will present the same topic?

- You have Compatitive Advertising too?

- Uhm, but I don’t really understand and don’t know what to do.

- Don’t worry. Are you free after this class, we can go to library and I will help you with that.

Ngớ người ra mất một lúc nó mới ý thức được rằng một anh chàng chẳng quen biết vừa đề nghị giúp nó với bài thuyết trình sắp tới. “Lạ lùng” - nó thầm nghĩ - “anh chàng tốt thật”. Đề nghị giúp thì nó nhận thôi, nhưng nó thấy hạnh phúc lắm. Không hạnh phúc sao được, khi cái đất nước này đã dành tặng cho nó một con người tốt bụng và nhiệt tình đến thế. Trao đổi nhanh số điện thoại và e-mail, nó lưu tên anh vào điện thoại, mỉm cười và tự nhủ “Tên đẹp thật”.

***

Không tự tin với vốn Tiếng Anh nghèo nàn của mình, nó không dám giao tiếp. Mà càng không giao tiếp, Tiếng Anh của nó càng nghèo nàn. Ôi cái sự đời, nếu nó lựa chọn học ở Việt Nam thì đâu có gặp rắc rối thế này. Vậy nên, cho dù anh có tốt, có nhiệt tình đến đâu, nó vẫn quyết định khép kín tâm hồn. Nó xác định rồi, nó không bám víu vào bất kỳ thứ gì ở đất nước này, học xong 3 năm là nó về thẳng, không bao giờ quay lại. Nó sợ hãi địa điểm mới, đất nước mới, con người mới. Anh tốt, cảm ơn, nhưng nó chỉ trao đổi bài vở với anh trong thư viện là hết, không nói chuyện dài dòng, không cùng anh đi ăn tối. Kể ra thì từ đợt đó, nó đã rất ấn tượng về anh, về cách một-người-trưởng-thành ăn nói và hành động. Chẳng có ấn tượng gì ngoài việc ý thức anh là người duy nhất quan tâm tới nó và chịu nói chuyện với nó ở đất nước này.

- My laptop has problem, I’m scared! – Nó hoảng hốt gọi điện cho anh vào 11h đêm để cầu cứu. Anh là người duy nhất nó nghĩ đến, vì anh từng “thỏ thẻ” với nó rằng anh đã có một bằng IT. 11h đêm, anh bỏ dở công việc để giúp đỡ nó.

- Ok, be calm, listen to me. Now you download Teamviewer, blablabla...

Hơn một tiếng đồng hồ, anh lang thang trong laptop của nó, cài đặt, chỉnh sửa và buôn chuyện với nó. Anh thấy nó đang xem “Wedding dress” nên giới thiệu luôn cho nó clip “I’m a loner” vì nghĩ nó sẽ thích. (1 năm sau, rất tình cờ, nó phát hiện ra “I’m a loner” vẫn ở trong list nhạc của nó và của anh.) Anh còn giới thiệu cho nó ứng dụng của Chrome. Nhiều, nhiều nữa, nhưng bộ não nhỏ bé của nó không cho phép nó lưu giữ quá nhiều dữ liệu. Chỉ biết rằng, ngày hôm đó, anh đã nói chuyện với nó như hai người đã là bạn từ rất lâu rồi. Lần đầu tiên, nó biết đến một người có tên là “bạn” ở đất nước này.

Ngày thi môn cuối cùng, suốt khoảng thời gian trước giờ thi, nó ôm chặt máy điện thoại để than vãn với một anh chàng ở đất nước khác. Nó lo lắng chứ, thi cử luôn làm nó lo lắng. Gác máy điện thoại, nó run rẩy bước vào phòng thi. Chạm mắt anh trước cửa phòng thi, nó mỉm cười và nhận một lời chúc thi tốt. Anh cũng vậy, anh nhé! Hết giờ thi, đứng bàn luận cùng mọi người về bài thi vừa xong, anh bỗng hỏi:

- Did you change your number? Yesterday I called you to say “goodluck” but couldn’t.

Ngẩn ngơ! Nó thấy tiếc một cách thậm tệ, vì cuộc gọi đó, nó không chờ đợi, nhưng mong muốn được nhận. Tại sao hôm đó, nó lại đổi số điện thoại để gọi về Việt Nam?

3 tháng hè thác loạn ở quê nhà, hình ảnh anh mờ nhạt dần trừ 1 lần, nó sững sờ thấy anh nhấn nút “like” khi nó đổi tình trạng quan hệ từ “single” sang “in a relationship”. Chấm dứt, anh, dù sao cũng chỉ là một chàng trai ngoại quốc, cho nó chút cảm giác ấm lòng trong khi đang bơ vơ nơi đất khách.

Cảm giác hụt hẫng một cách tồi tệ đeo bám nó khá lâu kể từ khi đặt chân lên máy bay quay về với cuộc sống xa xứ. Nó chẳng mong chờ gì mùa hè sắp tới, vì nó biết năm nay nó không được về nước. Nó lao vào học một cách điên cuồng để tạm quên đi nỗi thất vọng tràn trề khi những lời hứa của tụi bạn dành cho nó sẽ không có cơ hội thực hiện, để trốn chạy cuộc sống vô vị đến mức ám ảnh ở nơi đây. Nó còn nhớ trọn vẹn cảm giác khi nghe bài “Bụi đường” được repeat liên tục trong khi nó hờ hững hứng nắng chiếu qua cửa kính xe bus. Có lẽ thứ nó yêu thích nhất ở Anh Quốc là xe bus 2 tầng. Nó thích cảm giác ngồi trên tầng 2 và nhìn con đường chạy dài dưới chân, thích cảm giác chỉ cần với tay ra là nắm gọn một bông hoa trên một cây cao ở ven đường. Nó luôn ước đường từ nhà đến trường là vô tận, để nó không phải đối mặt với một trong hai nơi đang đè nặng áp lực lên đôi vai nó, cho tới khi...

***

Trong buổi lecture đầu tiên của năm hai đại học, nó ngồi co rúm một chỗ, mắt dán vào chiếc kim giây đang nhích dần. Anh bỗng ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười và bắt đầu hỏi han về mùa hè. Nó bỗng thấy bình tâm biết bao! Hết tiết, nó lầm lũi bước ra khỏi cửa và bỗng thấy mình thật nhỏ bé. Nó lạc lõng giữa những người bạn cũ! Nó những muốn chạy ngay về nhà, vùi mặt vào chăn và òa khóc. Cảm giác tồi tệ, tại sao nó lại chọn con đường gian khổ này chứ. Thấy anh đi trước và đang cười nói với mấy người bạn, nó thấy tủi thân ghê gớm. Bỗng anh dừng lại, đưa mắt nhìn quanh và khi thấy nó, anh cất tiếng:

- Do you understand what the teacher said?

- Yes!

- Uhm, that’s good!

- ...

Khoảng lặng! Nó luống cuống chào tạm biệt rồi biến mất vì nó ghét cay đắng những khoảng lặng. Tại sao đến lúc đó nó vẫn không chịu hiểu rằng anh đang cố giúp nó, rằng anh sẽ luôn là người lắng nghe tất cả những gì nó nói, rằng anh không nỡ bỏ rơi một con bé ngốc nghếch luôn trốn chạy mọi thứ. Và nó đã ngu ngốc bỏ lỡ cơ hội được anh quan tâm.

***

Bước chân vào PPD tutorial group, nó hoảng sợ nhận ra rằng anh là người duy nhất từng nói chuyện với nó kể từ khi nó quay lại đây. Và nghiễm nhiên, nó tự nhiên là thành viên trong nhóm thuyết trình của anh. Lần đầu tiên nó có được một nhóm tuyệt vời đến vậy, cái nhóm mà nó nhắc tới liên tục khi nói chuyện với bạn, cái nhóm mà nó cứ tung tăng đi khoe trên FB, cái nhóm mà đến trước khi đi ngủ nó cũng mỉm cười khi nghĩ đến, [cái nhóm đã làm nó bị stress nặng một thời gian], cái nhóm mà có anh trong đó. Nó khâm phục, có thể nói là cuồng, cái cách “nhóm” làm việc mà anh là trưởng nhóm. Anh không nhận, không ai bầu, nhưng ai cũng biết vậy. Cái cách anh “chỉ huy” cả nhóm, cái cách anh lắng nghe cả nhóm, cái cách anh làm cả nhóm cười, cái cách anh giúp cả nhóm trở thành “độc nhất vô nhị”, cái cách anh lôi cả nhóm vào một phòng học trống, vận hành máy móc để cả nhóm luyện tập như một buổi thuyết trình thật sự, cái cách anh chỉnh từng lời nói cho tất cả các thành viên để sao có được một bài thuyết trình hoàn hảo nhất, đó là những-cái-cách anh đã làm nó đổ gục và xem anh như một thần tượng.

***

Halloween, anh rủ nó tới tiệc của trường. Chần chừ không muốn đi, vì nó thích vùi mình trong cái tổ ấm áp của nó, nó không thích giao lưu, không thích chốn đông người, không thích nơi nó chỉ biết im lặng nghe người ta nói chuyện. Nhưng anh khích lệ, lần đầu tiên, nó biết hưởng thụ cuộc sống nơi đây. Và chỉ bằng một câu nói rất bình thường, anh đã khiến nó đổ gục: “Text me when you get home!”

Đó là một chiều thứ 6 rất bình thường, mưa và lạnh, anh đã làm nó rất thích thú và hồi hộp khi đề nghị sẽ kết thúc ngày làm việc sớm và đi kiếm piano. Nó gần như khóc thét lên lúc đó vì nó chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Lóc cóc bám theo anh trên con đường đang nức nở vì bong bóng nước, nó gần như quên tất cả, chỉ biết rằng lúc đó anh đang ở bên nó và đang đi tìm một chiếc piano. Cái lời quảng-cáo-bất-đắc-dĩ của anh ngày trước càng làm nó thấy hứng khởi, vô cùng hào hứng để được nghe anh chơi bản-nhạc-của-anh. Cuộc tìm kiếm piano có vẻ không được thuận lợi cho lắm vì anh chỉ kịp lướt vài ngón tay trên đàn là lại có người ngó vào bảo đã đặt phòng trước. Mỗi lần như vậy nó lại nơm nớp lo sợ anh sẽ nản mà bỏ về. Không ngờ niềm đam mê piano của anh lớn đến vậy, quyết tìm cho được điểm dừng chân.

Nó thấy bình yên lạ khi cùng anh đi dọc hành lang vắng lặng để tìm một căn phòng trống.

Nó thấy bình yên khi ngồi trong căn phòng chỉ có anh, nó và chiếc piano

Nó thấy bình yên khi lắng nghe anh chơi đàn, mắt dõi theo từng ngón tay trên phím của anh mà nó thấy lòng hạnh phúc.

Nó thấy thích thú khi là người đầu tiên được nghe anh tập sáng tác một bài mới. Anh ngẩng lên hỏi nó có chán không. Chán ư? “Không bao giờ khi ở cùng anh”- nó đã tự nhủ như vậy. Bỗng giật mình dừng lại nghĩ “Phải chăng tình cảm của nó dành cho anh đang thay đổi?”

Một nơi quá đỗi bình thường, nhưng khi người ta yêu thì mọi thứ đều trở thành mốc quan trọng. Nó không giỏi toán học, nhưng nó đủ logic để tính toán giờ vào thư viện để gặp được anh. Không phải lần nào cũng đúng, nhưng nó kiên nhẫn tới mức không bỏ cuộc.

Nó cần anh!

Nó nhớ anh, nhớ từng chi tiết, từng giọng điệu, cử chỉ của anh khi anh bên nó, nhớ từng vị trí anh ngồi tới những thứ anh làm. Nó nhớ hết, bằng cách nào thì chính nó cũng không hiểu. Chỉ đơn giản là nó nhìn anh rất lâu và nhớ!

***

Tất cả chỉ là tình cờ, anh đã say và ngủ gục trên vai nó cả đêm. Nó thấy bình yên và hạnh phúc lắm, khi được người nó thích tin tưởng đến mức dành trọn giấc ngủ trên vai nó. Nó nhớ trọn vẹn hơi thở đầy mùi rượu của anh khi anh tựa lên mái đầu nó ngủ. Ngày tuyết trắng, nó thấy nhớ anh thật nhiều!

(Còn tiếp)
Về Đầu Trang Go down
http://vn.360plus.yahoo.com/iu1minhem_2000/
 
Truyện cổ tích không dành cho người lớn - Kì 1
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑-Wel Cum---DaLat9x-๑۩۞۩๑ :: ¨‘°ºO(¯°•.ĐàLạt9x Relax.•°¯)Oº°‘¨ :: Truyện!!! :: Tiểu Thuyết !-
Chuyển đến 
Liên hệ với chúng tôi | https://teendalat.forumvi.com |Trở lên trên
Diễn đàn sáng lập bởi: KidLove
Diễn đàn phát triển bởi: Toàn bộ thành viên diễn đàn
Địa chỉ mạng: ĐÀ LẠT
Điện thoại: 01687287772 - Email: bo_nhock_dl_1997@yahoo.com
Website teendalat.forumvi.com
Skin rip By K2
Powered by phpBB2® Version 2.0
Copyright © 2011, FORUMOTION - teendalat.forumvi.com


Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất